Hoa bụp tím của Yên Dạ Thảo (số 040)

Ngày đăng: 19/08/2012 04:56:20 Chiều/ ý kiến phản hồi (3)

 

Trang nhà vừa nhận được hai bài thơ về hoa của Yên Dạ Thảo. Không phải tác giả nói về cái đẹp của hoa mà mượn đó để viết nên câu chuyện tình thời học trò. Cái đáng yêu của bài thơ là mỗi người đọc chúng ta cứ thâý hình bóng của mình trong đó. Đây là bài Hoa bụp tím.

 

Có 3 bình luận về Hoa bụp tím của Yên Dạ Thảo (số 040)

  1. Nguyễntuyết nói:

    Yên Dạ Thảo mến,  bài thơ cuả bạn thật dễ thương , thật nhẹ nhàng và êm ái, 1 cảm giác đáng yêu làm sao cuả 1 thời áo trắng thật thơ ngây, 1 tình cãm đơn sơ nhưng bây giờ vẫn nhớ mãi khó phai mờ… NT nghe ai đó noí là….  ai cũng có 1 thời tuổi trẻ để rong chơi cùng bè bạn…. và rồi khi lớn lên ( khi về già )…. mình có 1 khoảng thời gian…1 khoảng đời để nhớ về những kỷ niệm vui buồn….NT Snow.

  2. Kiều Oanh nói:

    Ngày xưa đi học tôi rất trung thành với màu mực tím , ngoại trừ những buổi làm bài thi mới phải sử dụng viết màu xanh mà thôi . Giờ đọc bài thơ “Hoa bụp tím ” viết về tuổi học trò được thể hiện bằng những dòng chử xiên xiên màu tim tím ………..đã gợi nhớ cho tôi cái thuở lãng mạn vô tư của thời áo trắng ….., Một chút buồn buồn nhớ lại kỹ niệm xưa …!!! Cám ơn tác giả Yên  Dạ Thảo đã cho tôi tìm lại cảm giác này . 

  3. Yên Dạ Thảo nói:


    YDT cám ơn chị Nguyễn Tuyết và Kiều Oanh ghé đọc bài thơ “Hoa Bụp Tím” của YDT và để lại đôi dòng cảm nghĩ.


    Vâng, cuộc đời của mỗi chúng ta ai cũng phải trải qua một thời áo trắng và bây giờ chỉ còn là kỷ niệm dù là vui hay buồn.  Riêng YDT có một khoảng thời gian đã quên mất những kỷ niệm dễ thương nầy trong những năm đầu sống nơi xứ người, dường như lúc nào đầu tắt mặt tối để lo an cư lac nghiệp cho mình. Gần đây YDT tập làm thơ, nhất là khi mùa hè thì gợi cho YDT nhớ nhiều về những ngày đi học tuy bây giờ mình “không còn trẻ” nữa!


    Một thời áo trắng, màu “mực tím mồng tơi” trên các quyển tập, lưu bút, những chuyện tình hoa tím, những mơ mộng vu vơ của thuở con gái …. bây giờ ngồi hoài niệm để lại cho mình cảm giác “buồn buồn” nhưng lại ấm lòng! YDT cám ơn Kiều Oanh đồng cảm với YDT sau khi đọc bài thơ .

    Mến,
    YDT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác