Rượu đế Hòa Hiệp (bài 3)
Tôi viết bài rượu đế Hòa Hiệp , nhưng lại viết vòng vo tam quốc quá xa chủ đề, hôm nay xin trở lại chủ đề rượu đế Hòa Hiệp. Sở dỉ có bài viết này , bắt nguồn từ lúc Trần Bình đi Trà Vinh , Trần Bình khoe thổ sản Trà Vinh có rượu đế Xuân Thạnh , bánh ú Trà Cuông . . . Tôi nhờ Trần Bình mua dùm lít đế Xuân Thạnh , 2 bánh ú Trà Cuông về tặng cho bạn Văn Lần , Trần Bình lại đải thêm tép bạc đất nước lợ luộc nước dừa chấm mắm nêm , còn bánh ú Trà Cuông thì ăn mệt nghỉ . Hai cái bánh ú đã mệt nghỉ rồi , Trần Bình còn muốn tặng bao nhiêu nữa? Cám ơn Trần Bình nhe .
Từ rượu đế Xuân Thạnh, bạn Lần lại khoe rượu đế Hòa Hiệp ngon nhất Tam bình, CC có ý nhờ bạn Lần viết một bài bỏ túi nói về rượu đế Hòa Hiệp . Đợi bạn Lần lâu quá, tôi xung phong viết dùm bạn Lần bài rượu đế Hòa Hiệp. Có một thời gian tôi đến Hòa Hiệp mỗi ngày , mặc dù tôi uống rượu đế Hòa Hiệp ít hơn bạn Lần , nhưng tôi cũng đã nếm qua, viết lại cảm giác sau khi uống ngụm rượu đế Hòa Hiệp , nếu chưa diển tả hết men rượu Hòa hiệp, bạn Lần bổ túc dùm .
Lúc đầu đến Hòa Hiệp chỉ để uống cà phê, dần dà có thêm bạn, sau khi uống cà phê xong lại rủ rê nhâu nhẹt, ở miền quê thời 75 nhậu thì chỉ có rượu đế làm chuẩn. Trước 75 chưa biết ăn nhậu, uống nữa chai 33 đã say chết cha rồi, bây giờ uống rượu đế, eo ơi! những giọt rươu đế đầu đời cay xé gan, xé ruột, xé cả tâm cang , uống vô thì chết mà nhổ ra lại sợ bạn cười . Võ Châu Phương uống chưa hết ly xây chừng rượu đế là hay quá rồi , tụi này hai thằng cưa hai, tức là một thằng mỗi lần chỉ uống nữa ly mà đã quay cuồng rồi
Một buối sáng như thường lệ cũng tụ tập vài thằng uống cà phê nói chuyện trời trăng mây gió, nói đủ thứ chuyện, bây giờ ở Việt Nam có danh từ “Tám” , không biết “Tám” nghĩa là gì, là nói chuyện nhiều hay là nhiều chuyện, tụi này nói chuyện nhiều chứ không phải nhiều chuyện .
Tôi nói với thằng ngồi kế :
– Tao nhớ mấy câu thơ , không biết đọc ở đâu , không biết nhớ có sai câu nào không, tao cũng không nhớ chấm , phết chổ nào, nhưng đọc nghe hay lắm :
Ta còn một bát trăng
Hứng ngàn năm lao khổ
Sao đàn ngựa chiến binh
Một giây về lồ lộ
Nỡ tung tóe trăng vàng
Không thằng nào biết mấy câu thơ đó . Một thằng nói: Đàn ngựa chiến binh đã tuyệt tích giang hồ lâu rồi, cho qua phà đi . Tôi nói: – Ừ! , thì cho qua phà , nhưng trăng vàng thì còn, đêm nay là đêm trăng , tao có ý kiến .
– Ý kiến gì ?
– Tối nay mình xuống ghe nhậu, thả trôi theo nước , có trăng , có nước đầy , vừa nhậu vừa ngắm trăng nhưng không được ca hát .Thằng nào cũng nhao nhao:
– Ý kiến hay đó
Tôi nói :- Tao mua rượu. Thằng ngồi kế :
Để tao lo mồi. Thằng khác xung phong : – Tao lo ghe .
Tôi nói với thằng chủ ghe :
– Chút nữa tao mua thùng rượu , tao nhờ cô chủ quán mang thùng rượu đến nhà mầy , bây giờ mình sách thùng rượu đi kỳ lắm , tối nay mầy sửa soạn xong xuôi , mầy đến nhà tao gỏ nhẹ nhẹ trên cửa sổ , tao chờ .
Tôi đến quầy trả tiền cà phê , đặt mua 4 lit rượu nếp , nói ra ý định của chúng tôi và nhờ cô chủ quán mượn đứa em mang thùng rượu đến nhà thằng chủ ghe. Cô chủ quán thích thú , cô nói tối nay cô nhờ má coi dùm quán , cô muốn đi theo chúng tôi. Tôi nghĩ thầm , Trời đất ơi! Chỗ người ta ăn nhậu mà đi theo làm gì ? Lở thằng nào quá chén thiệt chứ không phải như bạn Công Tạo có chủ ý QUÁ CHÉN , mà đâu có chén đâu mà quá , đâu có uống Bồ Đào mà dùng chén Dạ quang . Uống rượu đế dùng ly xây chừng .
Sau khi tính tiền , trở lại bàn uống cạn ly trà , đầu óc cũng còn nghĩ đến chuyện hồi nảy , nếu như cô chủ quán đi theo , lở như thằng nào ” quá ly ” , thì làm sao đây? . “Đàn bà , cái giếng là nguyên nhân của nhiều sự xung đột”. Tôi lấy đồng tiền cắc ra xin keo . Tôi vái :” Xin tối nay cho cô chủ quán đừng đi “. Xin keo thì phải gieo quẻ 3 lần , sau ba lần sấp ngửa , đều là quẻ ” Hạ hạ “.
Mấy thằng kia hỏi tôi
– Mầy làm cái gì vậy?
– Tao đang xủ quẻ coi tối nay có mưa không?
– Tối nay mầy lấy cây thọt ông trời cũng không mưa nữa.
Xủ được quẻ hạ hạ , tôi lo ngay ngáy , có rượu vào cũng có thể làm người ta dạn dỉ hơn , lỡ thằng nào . . , tôi phải thở dài , 4 thằng kia thằng nào cũng đẹp trai hơn tôi , phải chi tôi được kè kè bên cô chủ quán , như Công Tạo kè kè Hồng Hoa thì tôi đâu còn lo . Tôi lật quyển ViệtNamsiêu tự điển của tác giả Linh Mương giải thích chữ “kè kè” thấy mà ham . Kè kè là theo sát một bên , suốt ngày , suốt đêm , suốt cả cuộc đời không bao giờ rời, tuy vậy cũng có lúc xa , lúc gần , lúc xa để cây tăm vào khoảng giửa cũng không rơi xuống đất , lúc gần thì đâu có chen vật gì vào giửa được đâu mà đo.
Tôi không hiểu tại sao chuyện nhỏ như vậy mà làm tôi không còn bình tỉnh như mọi khi , mà bình tỉnh làm sao được , ngày xưa cũng có thời kỳ lân la , lê lết đến một quán cà phê , nhìn quanh mình cũng có hàng trăm thằng , làm bộ ngồi thưởng thức giọt đắng , giọt sầu chứ kỳ thực mắt ngắm mắt nghé vào quày liếc vụng , liếc trôm , rồi bày đặt làm thơ thất tình .Hằng trăm thằng vây quanh có một bông hồng , bao giờ tới phiên mình lọt được vào cặp mắt long lanh của nàng . Mắt em là một dòng sông , thuyền anh khó hy vọng bơi lội trong dòng mắt em ,còn khó hơn thi đậu vô Y khoa , chỉ có Võ văn Chín thi đậu thôi . Lở sinh ra thuộc giống đa tình và câu cuối cùng trong quyển Tiêu Sơn tráng sĩ cũng xác nhận ” Chí lớn trong thiên hạ đong không đầy đôi mắt mỹ nhân ” . Si mê gái đẹp là chuyện bình thường trong mọi chuyện bình thường , nhưng không có một chút hy vọng nào nên đành phải đặt ra lệnh cấm cho nó oai, không sợ bị vi phạm vì đâu có đủ khả năng để vi phạm.
Tiếng gỏ cửa “cộc! cộc!” khe khẻ , tôi cũng đáp lại “cộc! cộc!” . Tôi trở lại bộ “đi văng” , lấy gối ôm đặt ngay giửa , đắp mềm lại , mở cửa , vẫn để chốt cửa dưới ở vị trí thẳng , đi ra khép cửa thật nhẹ , chốt cửa đến đúng lổ , tự nó rơi xuống , cửa đã được gài
Tôi không nhớ đêm đó tháng 8 hay 9 của năm 75 , không có ánh trăng vằng vặt giữa trời như ánh trăng của Nguyễn Du , tuy trời không mưa nhưng khá nhiều mây , ánh trâng mờ mờ , ảo ảo nhưng hấp dẩn hơn là lồ lộ . Cây cối , không gian bắt đầu ngủ say, nhiều đám lục bình bồng bềnh cùng chiếc thuyền theo con nước nổi trôi . Không gian yên lặng , tỉnh mịch đến nổi nghe được hơi thở nhẹ nhàng gần bên. Tôi phá tan bầu không khí yên lặng :
– Hồi đó ông ngoại tao bị mổ bụng tại cầu tàu Tam Bình , hồi nào tới giờ tao chưa biết Tam Bình , bây giờ mình thả thuyền trôi tới chợ Tam Bình nhe.
– Sợ chưa tới Tam Bình nước đã ròng rồi , nếu chưa ròng , đi chưa tới ngã ba Thầy Hạnh cũng bị con sông từ Cái Ngang đổ ra đẩy con nước chảy ngược chiều lại , cũng không tới Tam Bình
– Vậy tới đâu thì tới , bây giờ khai quả , lấy thịt lấy rượu ra
Thằng lo mồi lên tiếng :
– Có thịt ba rọi luộc , mắm lóc thái
– Nảy giờ tao cũng ngửi được mùi mắm rồi , hết sảy!
Nhai miếng mắm mằn mặn tức là không mặn lắm (Thế Điển nói như vậy) , chắc thằng bạn có ướp mật , đường ngòn ngọt vô rồi , thơm phưng phức mùi mắm , chỉ có người Việt Nam cảm nhận được mùi thơm này , thêm miếng ba rọi luộc béo ngậy ,miếng gừng cay cay đăng đắng , miếng tỏi cay cay rang rát , miếng ớt hiểm cay lùng bùng , thêm miếng bún mềm mềm mát mát , vài cọng rau húng lủi , húng cây thơm thơm , ực nữa ly xây chừng rượu nếp Hòa Hiệp , rượu tới đâu cảm nhận tới đó , h í t ! h à ! Đã ơi! là đã! .Mới hôm nào còn cay còn đắng , bây giờ ghiền ngây ngất. Phật Tổ ơi! cho con hưởng thêm thú vui trần tục thêm 50 năm nữa , con sẽ trai giới , sớm mỏ , chiều kinh một lòng hướng Phật .
Ngày thứ năm 24 tháng 11 năm rồi là ngày lễ tạ ơn bên Mỹ , hôm sau là ngày” thứ sáu đen” các siêu thị đua nhau bán hạ giá , rượu hạ giá 40% , trong siêu thị có sẳn cái túi có 6 ngăn để đựng 6 chai rượu , nếu mua một túi 6 chai được bớt thêm 15% , tôi làm 3 túi , ngày 29 Hồng Lợi đến , khui chai rượu mời nó 3 lần , nó đều từ chối , tôi nhờ cô 9 nếm môi , tôi uống cạn . Hôm vềCalicó tiệm rươu của người ViệtNambán rẽ hơn tiệm rượu Mỹ , tôi vô mua chai Cordon Bleu , cô 9 nói:
– Ở nhà rượu còn mười mấy chai còn mua chi nữa . Tôi không trả lời.
Về nhà khui chai Cordon Bleu cho cô 9 nếm thử , cô 9 khen rượu ngon , cô 9 nói:
– Sao không mua rượu này uống , mua rượu kia cả đóng làm chi , rồi chê dở hơn rượu nếp Hòa Hiệp .
– Chai này mắc gấp 4, 5 lần rượu kia , mình đang thất nghiệp mà
– Kệ nó! Em cho tiền anh mua . Cô 9 là người vợ chịu chơi nhất thế giới .
Nhắn Lê thanh Thủy, Việt kiều xịn ơi! khi về ViệtNamnhớ mua rượu xịn , chứ rượu ” xàn xàn ” , uống còn thua rượu nếp Hòa Hiệp nữa .
Tôi không nhớ thuyền trôi tới đâu thì con nước ròng , mới đầu nước đứng lại , chảy ngược chầm chậm , sau đó chảy nhanh hơn lúc nước lớn . Trăng chưa tàn , để tận hưởng những ngày tháng thanh bình đầu tiên trên xứ sở , chúng tôi cho thuyền đi xuyên qua Cầu Mới đến Gò Ân nước xoáy . Từ Cầu Mới đến Gò Ân khoảng 2 cây số , nhưng trước năm 75 tôi chưa bao giờ đặt chân đến mảnh đất này .
Tôi rất ghét cải lương nhưng tình cờ tôi nghe một bài ca vọng cổ hay cải lương gì đó có ca 4 chữ Gò Ân nước xoáy , tôi tò mò tìm kiếm , tôi biết được vở Tuyệt Tình Ca, nghe ca phát mệt, nhưng tôi thích Lê thị Trương An , không cần xét đến Trường An là ai, bất chấp Lê thị Trường An là cô gái “phong trần ” trong chốn trần gian này ( chữ nghĩa rõ ràng bạn Lần ơi ) , tôi yêu Lê thị Trường An , không phải tôi yêu cô đào đóng vai Trường An , tôi không thích đào hát , tôi chỉ mê Thanh Nga trong phim Nắng Chiều . Mỗi lần đi Sài Gòn , hay từ Sài Gòn về ngang Tân Ngãi , tôi phải nhìn ngôi chợ có tên Trường An , tôi yêu cô gái tưởng tượng Lê thị Trường An .
(còn nữa)
Nguyễn Hoàng Hưng
Phần tiếp theo có cô chủ quán theo không ông Hoàng Hưng? Đọc xong phần nầy tui hồi hộp quá. Nhưng xin có ý kiến :
Sau năm 75 mà nhậu đế Hòa Hiệp kèm theo mắm sống, thịt ba rọi luộc, rau thơm, bún…là chỉ còn thua công tử Bạc Liêu thôi Hoàng Hưng ơi.Bạn Thế Điển về Tam Bình cũng có gu uống rượu đế Hòa Hiệp ( mặt dù bia bọt thiếu chi ! ).
Nếu tui có trong đám nhậu hôm đó tui sẽ nói với các bạn : Rượu nếp uống vô cay xé lưỡi, ai chưa biết uống thì mướn uống nửa cái xây chừng 1 chỉ vàng giả cũng không uống. Nhưng Hoàng Hưng lúc nầy chắc khi đã nhấp rượu vào miệng rồi, ai mướn nhả ra 2 chỉ vàng 24 K cũng không nhả phải không ?
Bạn Lần ơi! ăn một miếng mắm thái , miếng khế chua chua, miếng chuối chát , miếng gừng , miếng tỏi , miếng ớt , uống vô một ngum bia , lảng nhách! , uống vô ngụm rượu nếp Hòa Hiệp , hết xẩy!
Rượu đế và mấy món số 1 nầy thì ở chợ Tam Bình có ” bao la”. Nhưng nghe ông Hưng nhắc mấy món nầy, muốn đi mua ngay về, rủ thêm vài chiến hữu làm ít ly ( y lít ). Nhưng nầy ! Bên xứ ông Hưng chắc tìm món nầy hơi bị hiếm phải không ? Chắc phải đi hơi xa ?
Bên Mỹ mắm, rượu đế đều có, chưa thấy chùm ruột còn tươi đâm thêm nước mắm đường của Nguyễn Vân Long, chỉ thấy chùm ruột muối của Thái Lan thôi.