LẠC của Hồng Băng
Đọc bài thơ LẠC của Hồng Băng, tôi bắt gặp ” đồng tiền duyên ” gợi nhớ Đống tiền duyên của thi sĩ Kiên Giang mà tôi yêu thích vẫn chưa nói lên được, HB đã nói thay: ” Đôi đồng tiền duyên/ Trả em ngày cũ/ Phận mình truân chuyên…Cuối cùng rồi cũng ” Bay về lá sương “…Thật là thơ, từ cái thuở hồn nhiên và tồn tại trong tâm linh ẩn khuất… ( PT)
LẠC
Ngày sen hé nụ
Quanh tôi bụi bờ
Cây rừng chim chóc
Háo hức đợi chờ
Trao niềm tin cho.
Đóa hoa hứng sương
Như má em lúm
Giọt tròn thánh thiện
Hai đồng tiền duyên
Bướm bay tình luyến.
Ngày sen hé mở
Quanh tôi nồng nàn
Em sang mười chín
Áo mỏng hường nhan
Nụ hôn mầu nhiệm.
Ô hay giọt sương
Tiếng cười thắm đọng
Lăn trôi trên đường
Đồi hoa núp bóng
Dịu lời bao dung.
Giọt sương lá sen
Chảy thành nước mắt
Khô trong đọa đày
Vằng vặc đêm đen
Trắng lời bạc rắt.
Giọt sương má lúm
Đậu trong mắt thơ
Trên mi khép hờ
Rớt bên đường cũ
Tung lớp bụi mờ
Lạc nhau mấy độ.
Đôi đồng tiền duyên
Trả em ngày cũ
Phận mình truân chuyên
Gió vờn nước xóay
Bay về lá sương.
HB.