Khuất bóng của Hải Đường
” Rụng rơi từ thuở người đưa tiển người”, lời thơ như hơn cả một hờn trách! Phải chăng mầm ly biệt đã ươm đơm tự thuở ban đầu? Sóng- Vốn phù ảo mà cuộc người ngộ nhận cưu mang, quên khuấy rằng nước ngàn xanh vẫn bao đời uyên nguyên lặng lẽ.
Thơ Hải Đường tàng ẩn, bắt người đọc dụng công dù giản đơn qua những từ thuần Việt. Tôi thích kiểu thơ này và mong HĐ tiếp tục, thăng hoa.( HB)
KHUẤT BÓNG
Buồm căng no gió trùng khơi
Ung dung lướt sóng, quên đời có nhau
Coi như đứt sợi tơ đào
Coi như quá khứ rơi vào lãng quên
*
* *
Gió gào sóng dữ cuồng lên
Thuyền lui bến cũ, êm đềm chốn xưa
Dường như có cánh sao thưa
Rụng rơi từ thuở người đưa tiễn người
*
* *
Sao khuya lịm tắt lâu rồi
Bến xưa vắng lạnh, bóng người khuất xa
HĐ cho cậu cả xin 2 câu nầy nhé !
Sao khuya lịm tắt lâu rồi
Bến xưa vắng lạnh, bóng người khuất xa
Cho thêm Bác Cả hai câu:
Hình như còn dáng ngọc ngà
Trong hồn ai vẫn thiết tha nhớ hoài.
THT
Cậu Cả ơi,
Hải Đường đã nhận được quà cậu gởi. Cám ơn cậu Cả nhiều.
Thơ của Hải Đường bao giờ cũng gieo vào lòng người đọc một nỗi buồn nhè nhẹ mà thấm sâu. Cám ơn ” nhà vườn” đã giúp thư giản bằng điệu thơ mượt mà lắng đọng. Thân chúc sức khỏe.
Đức Phạm
Kính nhà thơ Hồng Băng,
Làm ơn cho Đức Phạm biết hai chữ ” uyên nguyên ” có nghĩa như thế nào?
Thưa cùng bạn Đức Phạm,
Uyên nguyên là từ Hán Việt, thường được sử dụng trong kinh Phật, thi ca, hàm nghĩa cái gốc của sự vật. Trong thơ HĐ. viết về Sóng , và bản chất, nguồn gốc của sóng là nước. Tôi giải thích thế chắc cũng chưa hết ý. Bạn có thể tìm trong Hán Việt Từ điển của Đào Duy Anh , hy vọng có nhiều chi tiết hơn. Viết lời dẫn vốn cô đọng, nên tôi sử dụng từ này. Rất tiếc tôi quên cặp thơ lục bát, có sử dụng uyên nguyên, nói về tình yêu lứa đôi mà tôi còn nhớ câu lục: “Tự uyên nguyên dấu môi người”… Cám ơn bạn đã quan tâm đọc kỹ lời dẫn. HB